Biến Hình . Морган Райс

Чтение книги онлайн.

Читать онлайн книгу Biến Hình - Морган Райс страница 4

Biến Hình  - Морган Райс Truyền Thuyết Ma Cà Rồng

Скачать книгу

người lại.

      Ở dãy dưới cùng, phía mé cửa sổ, là một cậu trai cao nghều đứng lên ở chỗ bàn của cậu ta.

      “Ngồi đây này”, cậu ta nói. “Không sao đâu”.

      Căn phòng yên ắng đôi chút khi những đứa khác chờ cô phản ứng.

      Cô bước tới chỗ cậu ta. Tránh né, không dám nhìn trực diện vào mắt—một cậu trai với đôi mắt to màu xanh lam, ánh mắt rạng ngời—nhưng cô không cưỡng lại được.

      Cậu ta quả có sức hút lạ thường. Một nam sinh có làn da ôliu mịn màng—cô không đoán được cậu ta là dân Da đen, Tây Ban Nha, Da trắng, hay người lai nữa—nhưng cô không thể ngừng chú ý làn da mềm mại và mịn màng đó, đường nét đẹp đẽ từ chiếc quai hàm như tạc tượng của cậu ta; mái tóc nâu ngắn, dáng vẻ dong dỏng. Có nét gì đó đầy cuốn hút từ cậu ta, khác hẳn mọi thứ nơi này. Với dáng vẻ thư sinh mong manh, cậu ấy giống như một anh chàng nghệ sĩ.

      Cô bị cuốn hút mạnh mẽ bởi một chàng trai, điều không thường thấy ở cô. Cô từng chứng kiến lũ bạn mình đắm say trong tình ái, nhưng không tài nào hiểu nổi. Cho đến bây giờ.

      “Vậy cậu sẽ ngồi đâu?” Cô hỏi.

      Cô cố gắng điều chỉnh âm điệu, nhưng có vẻ chưa quấn hút lắm. Cô hi vọng cậu ta không nhận thấy sự lo lắng trong giọng nói của mình.

      Cậu ta mở miệng cười, để lộ hàm răng đều tăm tắp.

      “Ngay phía này thôi”, cậu ta nói, rồi bước tới chỗ ngưỡng cửa sổ lớn, cách có vài bước chân.

      Cô nhìn cậu ta và bắt gặp ánh mắt khi cậu ta bất chợt ngoái lại, hai ánh mắt dán chặt vào nhau. Cô nhủ lòng phải nhìn đi chỗ khác, nhưng không sao làm được.

      “Cám ơn”, cô nói, tự nhiên cảm thấy nổi điên với bản thân mình.

      Cám ơn? Ðó là tất cả những gì mày có thể nói sao? Cám ơn!?

      “Ðược đó, Barack!” có đứa la lên. “Nhường chỗ cho đứa con gái da trắng trông có vẻ kháu đấy!”

      Rộ lên những tiếng cười phụ họa, và sự ồn ào trong lớp lại trở về như vốn dĩ của nó, khi tụi nó lại lãng quên họ.

      Caitlin nhìn thấy cậu ta đầu cúi thấp, vẻ ngượng ngùng.

      “Barack?” Cô hỏi. “Ðó là tên cậu sao?”

      “Không phải”, cậu ta trả lời, mặt đỏ rần. “Ðó chỉ là cách mà họ gọi tôi. Theo tên ngài Obama. Họ nghĩ tôi giống ông ấy”.

      Cô quan sát kỹ hơn và nhận thấy cậu ta thực sự giống ông ấy.

      “Ðó là vì tôi mang nửa dòng máu người da đen, một phần da trắng, và một phần của dân Puerto Rican”

      “Ồ, mình nghĩ đó là lời khen tặng”, cô nói.

      “Không hẳn như cách chúng nói đâu” cậu ta trả lời.

      Cô quan sát cậu ta khi ngồi gần bục cửa sổ, dường như cậu ta mất đi vẻ tự tin, theo cảm nhận của cô, cậu ta có vẻ nhạy cảm. Thậm chí là dễ bị tổn thương. Cậu ta không cùng hội với những đứa kia. Có vẻ hơi điên rồ, nhưng cô có cảm giác được che chở từ nơi cậu ta.

      “Mình là Caitlin”, có nói, nhìn vào mắt cậu ta và chìa tay ra.

      Cậu ta ngước lên, vẻ ngạc nhiên, nụ cười nở lại trên môi.

      “Tên mình là Jonah”, cậu ta trả lời.

      Cậu ta bắt tay cô thật chặt. Một cảm giác như là điện giật chạy dọc cánh tay khi cô chạm vào làn da mềm mại ấy. Cảm giác tan chảy. Cậu ta vẫn nắm chặt tay cô. Và cô thì không ngừng mỉm cười lại.

      *

      Thời gian còn lại của buổi sáng thật đáng chán, lúc này Caitlin cảm thấy đói cồn cào khi bước chân vào quán ăn tự phục vụ. Cô đẩy cánh cửa đôi và sửng sốt về không gian rộng rãi phía trong, tiếng náo nhiệt ầm ĩ như thể có hàng ngàn học sinh đang đùa giỡn gào thét. Cảm giác giống như bước chân vào một nhà thi đấu vậy, trừ việc cứ cách hai mươi thước lại có một nhân viên đứng gác, ở giữa các lối đi, canh gác nghiêm ngặt.

      Như thường lệ, cô không biết đi lối nào. Cô ngó quanh căn phòng rộng lớn, và cuối cùng cũng tìm thấy chồng khay lấy đồ ăn. Cô cầm lấy một cái, và chọn đồ ăn ở quầy dài để thức ăn.

      “Ðừng có mà chen ngang, đồ bị thịt!”

      Caitlin quay sang và thấy một cô ả mập ú, cao hơn cô chừng nửa thước, đang ném cái nhìn giận dữ về phía cô.

      “Tôi xin lỗi. Tôi không để ý—”

      “Xếp hàng phía sau đi!” một cô gái khác đớp lời, dùng ngón tay cái của mình để chỉ về phía đó.

      Caitlin quan sát và nhận thấy phải có ít nhất hàng trăm đứa xếp hàng phía sau. Có vẻ như là đã chờ đợi đến hai mươi phút rồi.

      Khi cô bước dọc theo hàng dài để đi về phía sau, một đứa cùng hàng đang xô đẩy đứa khác, nó bay lên phía trước mặt cô, chân giậm mạnh xuống nền.

      Thằng đứng đầu hàng nhảy chồm lên đầu thằng kia và bắt đầu thụi vào mặt nó.

      Quán ăn nổ tung với

Скачать книгу