Biến Hình . Морган Райс

Чтение книги онлайн.

Читать онлайн книгу Biến Hình - Морган Райс страница 5

Biến Hình  - Морган Райс Truyền Thuyết Ma Cà Rồng

Скачать книгу

nhắn mới cập nhật trên Facebook từ những người bạn ở thị trấn cũ. Họ muốn biết tình hình ở chỗ mới của cô ra sao. Chả hiểu sao, cô không có hứng thú trả lời; cảm thấy như họ xa cách quá.

      Caitlin ăn được chút ít, cảm giác kinh hãi của ngày-đầu tiên vẫn lởn vởn trong đầu cô. Cô cố thay đổi dòng suy tư. Cô nhắm mắt lại. Nghĩ đến chỗ ở mới của mình, căn hộ không có thang máy ở tầng thứ năm của khu ổ chuột nằm trên con phố 132. Nỗi kinh hãi lại gia tăng đôi phần. Cô lấy hơi thật sâu, cố tập trung đến một thứ gì đó, những thứ tốt đẹp trong cuộc sống của mình.

      Em trai cô. Sam; mười bốn tuổi mà trông như anh chàng hai mươi. Sam hình như cũng chẳng bao giờ nhớ mình là em út trong nhà. Thằng nhóc luôn hành xử như là anh trai cô vậy. Thằng nhóc trưởng thành trong môi trường khắc nghiệt và đầy khó khăn, với việc Cha bỏ đi, rồi trong cách Mẹ họ đối xử với hai chị em. Cô có thể nhìn thấy những chuyển biến tâm lý của em mình và nhận thấy nó đã bắt đầu trở nên khép kín hơn. Cô không ngạc nhiên trước việc nó thường xuyên ẩu đả ở trường. Cô sợ rằng mọi thứ sẽ đi theo chiều hướng tồi tệ hơn nữa.

      Nhưng khi gần Caitlin, Sam luôn tỏ rõ sự thương yêu đối với cô. Và cậu em trai, như là mối quan tâm thường trực duy nhất ở trong suy nghĩ của cô, người duy nhất cô có thể tin cậy. Thằng nhóc dường như vẫn giữ được sự mềm yếu còn sót lại để dành cho cô trong thế giới này. Cô sẽ làm hết sức để che chở cho em trai mình.

      “Caitlin?”

      Cô nhỏm dậy.

      Ðứng ở phía xa, một tay cầm khay thức ăn, tay kia xách hộp đàn vĩ cầm, là Jonah.

      “Cậu không phiền nếu mình đến ngồi chung bàn chứ?”

      “Ừ—Ý mình là không có gì”, cô nói, vẻ bối rối.

      Ngớ ngẩn thật, cô nghĩ. Phải dừng vẻ lo lắng ngay lại.

      Jonah nở nụ cười tươi rói, tiến tới ngồi đối diện cô. Cậu ta ngồi thẳng lưng, dáng điệu hoàn mỹ, rồi đặt cẩn thận cây đàn vĩ cầm xuống cạnh mình. Sau đó từ tốn đặt đồ ăn lên bàn. Có vẻ gì đó toát ra từ điệu bộ cậu ta, điều mà cô cảm nhận thấy thật khác biệt với nơi này. Cậu ta không giống với những người cô từng gặp. Vẻ như cậu ta sinh ra ở một kỷ nguyên khác. Hoàn toàn không thuộc về nơi này.

      “Ngày đầu ổn chứ?” cậu ta hỏi.

      “Không được như mong đợi”.

      “Mình biết ý cậu là gì”, cậu ta đáp lại.

      “Ðó có phải cây vĩ cầm không?”

      Cô nghó nghiêng nhạc cụ của cậu ta. Cậu ta để cây đàn ở sát bên, vẫn đặt một tay trên đó, như thể lo sợ người nào sẽ đánh cắp nó.

      “Nó thực ra là cây viola. Nó lớn hơn vĩ cầm chút xíu, nhưng thanh âm thì khác biệt nhiều. Trầm hơn”.

      Cô chưa từng thấy đàn viola bao giờ, và hi vọng cậu ta sẽ để nó lên bàn và chỉ cho cô thấy. Nhưng cậu ta chẳng có vẻ gì là sẽ làm điều đó cả, còn cô thì chẳng muốn tọc mạch nhiều. Cậu ta vẫn để tay lên cây đàn, tư thế phòng vệ, như thể là cây đàn chỉ dành cho cá nhân cậu ta và mang tính riêng tư vậy.

      “Cậu có luyện tập nhiều không?”

      Jonah nhún vai. “Khoảng vài tiếng một ngày” cậu ta nói giọng thân mật.

      “Vài tiếng ư!? Cậu thật cừ!”

      Cậu ta lại nhún vai. “Gọi là ÐƯỢC thôi, mình cho là vậy. Có rất nhiều người chơi tốt hơn. Nhưng mình hi vọng nó là cứu cánh để mình thoát khỏi nơi này”,

      “Mình thì luôn muốn được chơi piano”, Caitlin nói.

      “Vậy sao cậu không thử?”

      Cô định nói, Mình chưa từng có cây đàn piano nào, nhưng kiềm chế được. Thay vào đó, cô nhún vai và quay lại nhìn vào khay thức ăn của mình.

      “Cậu không cần phải có một cây piano cho riêng mình”, Jonah nói.

      Cô nhìn lên, giật mình khi cậu ta đọc được suy nghĩ của mình.

      “Có một phòng tập kịch ở trong trường. Trong những thứ tồi tệ ở đây, ít nhất cũng có vài điều khá khẩm. Họ sẽ dạy chúng ta miễn phí. Tất cả những gì cậu phải làm là đăng ký”.

      Caitlin trợn tròn mắt.

      “Thật sao?”

      “Mẫu giấy đăng ký ở bên ngoài phòng học nhạc. Hãy đến hỏi Cô Lennox. Nói với cô ấy cậu là bạn của mình”.

      Bạn. Caitlin thích thú khi nghe thấy từ này phát ra. Cô từ từ nhấm nháp nỗi vui sướng đang trào dâng trong lòng.

      Cô mỉm cười rạng rỡ. Ánh mắt họ chạm vào nhau trong một khoảnh khắc.

      Nhìn lại đôi mắt xanh, với ánh nhìn rạng rỡ lần nữa, cô cảm giác trong lòng như thiêu đốt và muốn hỏi cậu ta hàng triệu câu hỏi: Cậu có bạn gái chưa? Tại sao cậu đối xử tốt với mình như vậy? Cậu thực sự có cảm tình với mình không?

      Nhưng, đổi lại, lưỡi cô cứng đờ và chẳng thốt ra được câu nào.

      Sợ thời gian nói chuyện cùng nhau sẽ sớm kết thúc. Cô nghĩ nhanh trong đầu một vài điều để hỏi cậu ta với mục đích kéo dài câu chuyện. Cố gắng

Скачать книгу